Thơ ĐỜI ÔNG GIÁO GIÀ

Cứ mỗi lần đến ngày 20/11 hằng năm tôi lại tìm bài thơ của Cụ Văn Thần-Lê Đình Phu (1900-1989) để mà nghiềm ngẫm bài thơ xưa vì bây giờ mình cũng đã trở thành ông giáo già rồi.

Tôi vui mừng được hội ngộ với bài thơ ĐỜI ÔNG GIÁO GIÀ của thầy giáo Lê Đình Phu đã từng dạy tại trường Trung Học Nguyễn Tri Phương (Huế) thân sinh của thầy giáo Lê Đình Châu (T-HTK), bạn thân của tôi!

BS Trần Đức Thái (cùng thế hệ với thân hữu khóa HTK, cựu HS Nguyễn Tri Phương 63-70)

Đời ông giáo già

Ngày xưa có kẻ từ quan
Lui về quê quán sửa sang ruộng vườn
Sông mê, bể hoạn chán chường
Ra đi lòng chẳng vấn vương chút nào.
Phong phiêu phiêu
Châu diêu diêu
Gió lay tà áo, thuyền xuôi mái chèo
Người xưa xử thế thanh cao
Tới lui đúng lúc, ra vào đúng khi
Ta thời chẳng bận nghĩ suy
Yêu nghề, mến trẻ không gì đắn đo
Ba mươi năm khoác áo thầy đồ
Vui nơi trường ốc già nua mới về
Giao du sẵn có bạn bè
Túi thơ bầu rượu đề huề gió trăng
Giang hồ ai dám đón ngăn
Bổng hưu ta rút lần lần mà tiêu
“Kẻ có rương vàng lo sợ thiếu
Mình trong Kho Bạc mãi luôn còn”
Bác Thảo Am ơi, bác Thảo Am
May đâu dưới đó bác còn lãnh hưu
Dinh hư sự thế đáo đầu
“Lạc phù thiên mạng” sầu tư ích gì.

*

Lui về sang sửa mảnh vườn xưa
Tùng cúc nhường ngôi dãy sắn dưa
Đu-Đủ, đủ dùng còn đủ biếu
Mảng-Cầu, cầu đủ chẳng cầu thừa

Bốn mùa rực rỡ màu hoa phượng
Ba mặt sum sê cánh lá dừa
Cái kiếp phong lưu còn nặng nợ
Lân la rượu sớm với trà trưa.

1978

Văn Thần Lê Đình Phu (1900-1989)

Bài thơ này trích trong Thi tập Tuyết Xưa của cụ Văn Thần, viết sau năm 1975. Cụ Lê Đình Phu là thân phụ người bạn rất thân của tôi là thầy giáo Lê Đình Châu. Những năm cuối đời của cụ, tôi thường lui tới thăm cụ và nghe cụ đọc thơ, bài thơ Đời Ông Giáo Già là một trong những bài thơ mà tôi tâm đắc. Nội dung của bài thơ rất phù hợp với tâm trạng của tôi bây giờ. Cụ Văn Thần là thầy giáo của nhiều thế học trò từ thời Pháp thuộc, cụ về hưu khá sớm. Trước năm 1975 cụ còn lãnh lương hưu, nhưng sau năm 1975 cụ không còn được lãnh lương hưu để sinh sống, nên trong bài thơ có đoạn cụ viết về tình cảnh đó.

Có lần tôi hỏi cụ: Sao ôn lại lấy bút hiệu là Văn Thần. Cụ giải thích Văn Thần chỉ là bầy tôi của văn chương mà thôi.

Trần Đức Thái