
Mình giận Bạn ấy đã hơn nửa tháng rồi, không thèm gặp. Tan học, mình đứng trên lầu nhìn xuống thấy Bạn ấy đứng tựa cột đèn chờ là mình đi về cửa khác.
Hôm qua mình nhận được lá thư của Bạn ấy gửi từ Bưu Điện về nhà. Bạn nói sắp “đi xa”, muốn gặp mình. Hồi đó làm gì có điện thoại di động để a lô cho nhau?
Sáng nay, lớp mình tan học trể hơn các lớp khác 15’ vì Thầy bắt cả lớp ôn bài chuẩn bị thi Lục cá nguyệt. Mình ra cửa sổ nhìn xuống đã thấy Bạn ấy tựa cột đèn. Không vội vàng. Mình lấy cái lược trong cặp ra chải lại mái tóc. Và cột gọn gàng bằng một cọng thun. Đuôi tóc giống như cái đuôi gà vậy.
Mình xuống sân, ra cổng. Mình mạnh dạn đến trước mặt Bạn ấy và nói:
– Tui gặp nhưng tui vẫn còn giận nha.
Mình thoáng thấy hình như Bạn ấy đang cố giấu nụ cười. Uh, đứng đó cười đi.
Mình quay đi. Nhà trường đã có thông báo cấm hẹn hò bạn trai đưa đón trước cổng trường. Phải đón tuốt đằng xa. Vi phạm sẽ bị kỷ luật.
Bạn chạy xe theo sau. Khi đi ngang với mình, Bạn nói:
– Thứ 2 tới anh đi Mỹ rồi.
Mình im lặng. Bạn nói tiếp:
– Anh sang đó học lái phi cơ.
Mình vẫn im lặng. Mình đang giận mà. Bạn cũng im lặng.
Con đường về nhà trưa nay đầy nắng. Nắng cuối năm như đốt lửa trên má mình. Mình hỏi bâng quơ:
– Lái phi cơ có gì khó mà phải qua tuốt bên Mỹ học?
Mình liếc thấy Bạn cười, vẫn như trêu chọc mình:
– Lái phi cơ không khó. Lái phi công mới khó.
À há. Hiểu mà. Người thông minh nên nói là hiểu liền mà. Mình quay đi:
– Xíiiiiiiii. Ai thèm lái mà khó với dễ.
Bạn ấy hay nói câu đó cho đến lúc thành “giặc lái” và bay mất trên bầu trời Sài Gòn yêu dấu của mình.
Buổi trưa cùng nhau chạy xe trên những con đường quen thuộc. Một câu xin lỗi nhẹ nhàng. Một nụ cười nhẹ nhàng.
Nắng Sài Gòn như trãi lụa dưới những vòng xe qua.
Đã qua lâu rồi những ngày xưa ấy. Làm sao để mình có được một vé trở về ngày xưa?
“Có sáng nắng – Có chiều mưa
Có con đường nhỏ anh đưa em về.” (KC)
Nguồn: FB Chi Lê