Vu Lan nhớ mẹ cha.

Bành Phi Lân (SĐ-HTK)

Hai sáu năm rồi con mất mẹ
Tuổi con nay cũng gần tám mươi
Áo con bao năm cài hoa trắng
Vu Lan về nhớ mẹ rưng rưng!

Thuở ấy quê mình thời chinh chiến
Nhà đông con mẹ phải tảo tần
Ba đi làm xa, tìm sinh kế
Lao tâm, khổ tứ bạc đầu ba!

Con còn nhỏ chỉ lo ăn học
Đâu biết mẹ cha phải nhọc nhằn
Mẹ một mình ôm đàn con dại
Lo con ăn, ngủ dưới làn bom

Năm 72 nhà mình “chạy loạn”
Chạy một lèo vượt “Hải Vân quan”
Ở chưa yên, chạy vô Nam bộ
Con vẫn còn theo nghiệp bút nghiên

Năm 75 nước nhà thống nhất
Từ giáo sư con được “lưu dung”
Thành giáo viên khổ cùng đất nước
Rau, cháo qua ngày nghĩ mà thương!

Mẹ cha già phải lo cày cuốc
Chạy đi tìm chỗ để nương thân
“Kinh tế mới“ là nơi phải đến
Bàn tay chiêu giờ lắm nốt sần!

Con ở xa, một năm hai bận
Về thăm nhà cơm trắng, cá tươi
Dẫu cha mẹ ngày ăn cơm độn
Nước chảy xuôi, đâu chảy ngược bao giờ!

Năm 79 về “Kinh” đám cưới
Đường rất xa, ba cũng đi cùng
Mấy ngày đêm ăn ngủ trên đường
Đi tàu xe vô cùng vất vả!

Mẹ lụm cụm gánh hàng ra chợ
Ngồi còng lưng kiếm chút tiền còm
Con đi dạy trong thời bao cấp
Biết lấy gì nuôi mẹ, nuôi cha!

Năm 88 con xin đổi gần nhà
Được sớm hôm cận hầu ba mẹ
11 năm con gắng tròn chữ hiếu
Nhìn mẹ cười lòng con sáng tươi!

Mẹ mất rồi đời con trống vắng
“Mất mẹ như mất cả bầu trời “
26 năm rồi con xuôi ngược
Biết đâu tìm được mẹ, mẹ ơi?

Bảy năm sau ba cũng về Trời
Áo con lại cài thêm hoa trắng
Nỗi buồn ơi! Sao nhiều cay đắng
Vu Lan về thương nhớ không nguôi!

BPL
Mùa Vu Lan báo hiếu tháng Bảy năm Ất Tỵ ( 02/9/2025)